• HỆ THỐNG GIÁO DỤC CHẤT LƯỢNG CAO

      NGUYỄN BỈNH KHIÊM - CẦU GIẤY

      Trường Tiểu Học Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

      Trường THCS&THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

    Tin tức & sự kiện

    CHUYẾN ĐÒ CẬP BẾN

  • Thứ hai, 10:08 Ngày 05/08/2019
  • "Những chuyến đò cập bến - Hành khách lên bờ hết - Người lái đò ở lại chèo lái những con đò tiếp theo". Mỗi chuyến đò sang sông là một câu chuyện, là một hành trình của sự yêu thương, quan tâm và thay đổi của các thầy cô và cả các con học sinh. Bao nhiêu tình cảm được xây dựng và nuôi dưỡng trong quá trình thay đổi và tiến bộ. Tới giờ phút chia tay ai mà không xao xuyến! Đó quả thật là những cảm xúc và tình cảm đáng trân trọng!

                Buổi họp phụ huynh học sinh sơ kết học kì I đã qua nhưng dư âm vẫn còn đọng lại trong tôi nhiều cảm xúc. Bao khó khăn nhọc nhằn đã với đi phần nào trước tình cảm của các con dành cho mình. Chuyến đò đầu tiên trong cuộc đời dạy học sắp cập bến. Thời gian chỉ còn bốn tháng nữa là cô trò sẽ xa nhau. Trong buổi họp các con đã tạo cho tôi một bất ngờ, trong phần clip về lớp các con cho tôi xem duyệt đến phần kết thúc nhưng đến buổi họp các con đã nói xin các bố mẹ và cô xem tiếp vì The end vẫn chưa phải là sẽ dừng lại. Bọn trẻ vẫn tinh tế là thế chúng muốn nói rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc mà tình yêu thương sẽ còn mãi. Không hiểu các con bảo nhau từ khi nào mà chúng tập hợp lại mỗi bạn một đoạn ghi âm, tôi đã được nghe từng con nói suy nghĩ của mình, các con nói về những vất vả và những tình cảm mà cô đã dành cho mình, có con xúc động và khóc nói rằng không muốn rời xa cô. Có bạn chuyển từ lớp khác sang, con đã nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp con đã nói con thực sự yêu cô và các bạn lớp mình, con nói rằng hai năm qua con cảm ơn cô vì con đã rất hạnh phúc. Trẻ con là thế vẫn rất tình cảm, đã từ lâu rồi tôi cũng đã quen với cái cảm giác quây quần xung quanh là những đứa trẻ to xác, lớn nhưng mà chưa lớn. Các thầy cô vẫn nói mẹ nào con đấy, quả thực như thế thật, con cái nhà ai càng lớn càng giống cô chủ nhiệm. Tôi chủ nhiệm các con năm nay là năm thứ tư rồi, mấy ngày trước tôi ngồi xem lại các bức ảnh của các con từ năm lớp sáu, hồi đó bọn trẻ còn bé tý tẹo, đứng cạnh cô mới đến tai cô vậy mà giờ đây đứa nào đứa nấy lớn phổng phao theo đánh giá của các thầy cô thì là cao lớn nhất khối. Chả thế mà phong trào thể dục thể thao lúc nào cũng đầy khí thế, thi kéo co năm nào cũng có giải. Khi nói về 9sn2 chắc chắn ai cũng thấy rằng điểm nổi bật của các con là tinh thần đoàn kết, mỗi con là một cá tính không lẫn vào đâu được tạo nên một bức tranh đầy màu sắc.

                Năm nay là năm thứ tư tôi viết nhật kí chủ nhiệm. Khi kể về các con thì có rất nhiều chuyện, năm nay tôi sẽ kể về nhóm 3 cậu học trò “DẬY THÌ MUỘN” ở lớp. Đó là Phan Tôm, Siêu trí nhớ, và Anhxtanh. Nói về ba nhân vật này thì phải mời các thầy cô cùng về lớp 9sn2 để chứng kiến cảnh 3 cậu học trò nhỏ, mỗi người một vẻ, giờ ra chơi nối đuôi nhau chạy khắp lớp, vòng qua cửa chính luồn qua cửa phụ rồi có khi nằm lăn ra hành lang. Mỗi lần cô chủ nhiệm về lớp, cửa chính khóa chặt, rèm trên cũng kéo xuống, vén bức rèm ngó qua cửa sổ sẽ thấy cảnh tượng 3 học sinh nằm bò lăn trên sàn vui đùa khúc khích, vật nhau, lăn lộn trên sàn. Bọn trẻ nhìn thấy cô chạy tán loạn lên vội chạy ra mở cửa. Tôi nhìn quanh một lượt rồi hỏi : “Bạn nào chốt cửa lớp? cô đã dặn các con không chốt cửa lớp cơ mà”. Mấy bạn khác đưa ánh mắt nhìn bốn cậu bạn tinh nghịch rồi nói: “Cô biết rồi đấy, còn ai khác đâu ạ”. Mấy bạn ra vẻ thanh minh: “tại con quên cô ạ”. Ôi những đứa trẻ này vẫn thế, cứ vô tư là thế, hồn nhiên như mọi chuyện trên đời chả có tý liên quan gì đến bọn chúng. Tôi nhìn từng con như để ngắm nhìn tìm xem các con có gì khác so với hồi lớp 6. Đầu tiên là Phan Tôm, Tôm cũng khá lắm chứ, năm nay cu cậu đã được bầu lên làm chức tổ trưởng. Mà cái sự trở thành người đứng đầu một tổ của Tôm cũng hết sức thú vị, chả là không hiểu cô bố trí chỗ ngồi thế nào mà cả tổ của Tôm quy tập toàn bộ đội ngũ cán bộ lớp, chỉ còn Tôm và một bạn nữa là dân thường thôi. Đấy là theo lời các bạn nói vậy. Chính vì vậy việc lựa chon ra người đứng đầu tổ theo quan điểm của cô chủ nhiệm là mỗi bạn chỉ giữ một chức vụ đã trở nên vô cùng dễ dàng. Vì theo đánh giá của cô thì Tôm đỡ thiếu bài về nhà hơn bạn còn lại nên Tôm chắc chắn trúng cử. Ấy vậy mà Tôm nghiêm túc lắm, từ ngày được giao trọng trách đã rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Cũng khoảng 1 hoặc 2 lần gì đấy cu cậu gặp cô rồi nghiêm trọng nói: “Thưa cô con chưa hoàn thành nhiệm vụ. Con xin lỗi cô con không xứng đáng làm tổ trưởng”. Tôi nhìn con cười rồi nói: “Cô thấy con hoàn toàn xứng đáng, con cứ tiếp tục cố gắng nhé, cô tin ở con”. Nói đến đây mới kể thực ra ở lớp tôi có 24 con thì đến nửa lớp làm cán bộ. Làm cán bộ vừa oai, tết nhất lại có thêm quà lì xì của cô chủ nhiệm nên bạn nào cũng hào hứng lắm. Tôm vì thế mà ngày càng trở nên nhanh nhẹn hơn. Hồi lớp 6 Tôm còn khá nhút nhát, nói thì lí nhí không nói nên lời, chỉ dám len lén nhìn trộm. Vậy mà năm nay Tôm như trở thành con người khác, tất cả các thầy cô đều thấy Tôm hóm hỉnh ra trò, các bạn thì đánh giá Tôm là “bậc thầy trong lĩnh vực chơi chữ ” của lớp. Có hôm con chạy theo tôi rồi hỏi. Con thưa cô con đố cô biết có 1 từ mà thêm dấu sắc là một loại lương thực, thêm dấu huyền là đuổi về mà thêm dấu nặng trở thành một người béo. Nói xong rồi cu cậu cười khoái trí lắm. Thực ra con hồn nhiên lắm, con nghĩ rằng trêu cho cô vui cũng là một điều tốt mà con nên làm. Ngày thứ 7 học luyện thi tôi chia lớp làm hai nhóm Khá và nhóm yếu hơn. Con thì ví von hai nhóm là hai nhà tù khét tiếng Côn đảo và Phú Quốc, cô hỏi thế cô là gì? Con phong ngay cho cô chức “Ngục trưởng”. Đúng là con luôn đem lại tiếng cười cho cô, điều con mong muốn cô được vui đã trở thành hiện thực với sự nỗ lực rất đáng yêu của con.

                Thành viên thứ hai trong nhóm là Siêu trí nhớ, nói về con thì phải kể rằng tất cả các thầy cô đã từng dạy ở lớp song ngữ 2 đều nhớ về con. Con là đứa trẻ rất đặc biệt, cực hồn nhiên nhiều lúc cảm giác như con mới đang là trẻ con tiểu học, con có trí nhớ siêu tốt, nhẩm tính cực nhanh chỉ có điều ngại trình bày, ngại viết. Hồi lớp 6 thì còn chạy khắp lớp, không ngồi yên một chỗ, suốt một kì đầu sổ ghi đầu bài ghi kín tên con. Đến năm nay con đã khá hơn nhiều không chạy tự do nữa mà chỉ quay 360 độ tại chỗ, hai chân thấp chân cao, thỉnh thoảng đứng lên cho đỡ mỏi người. Chuyện gì con cũng có thể kể với cô, đến cái mụn tinh nghịch mọc sai chỗ cũng lên gặp cô rồi khai báo ra vẻ nghiêm trọng: “Cô ơi cô có biết vì sao con ngồi không nổi không, con mới mọc cái mụn ở…”. Buồn cười vì cái sự ngây thơ và hồn nhiên của con. Năm trước tôi vẫn nhớ chuyện con nhờ tôi nộp bài cho cô giáo dạy văn vì con ngại nộp bài muộn. Tôi đọc thấy bài viết hay quá nên giữ lại nhờ một bạn đọc cho các bạn cùng tham khảo. Bạn vừa đọc xong cả lớp bật cười. Thưa cô bài này không phải của bạn đâu ạ mà của bạn “Mùa xuân” viết đấy ạ, hôm trước cô Đá quý có đọc bài này trước lớp và bạn ý nhớ nên viết lại đấy ạ. Tôi vẫn không tin vì hay đến từng câu chữ, tôi cũng nghĩ là ở nhà mẹ con hay cô gia sư hướng dẫn nên viết được như vậy. Lúc đó Mùa xuân đứng lên nói rằng quả thực đây là bài của bạn được viết chính xác đến từng câu chữ và con cũng không cho bạn mượn chép vì bài viết đó cô Đá Quý vẫn chưa trả bài cho con. Đúng là con có một trí nhớ siêu tuyệt vời. Tôi từng nghe mẹ con kể con đã là một đứa trẻ đặc biệt ngay từ khi mới sinh ra. Mẹ con mang thai ba, lúc đó sức khỏe chị không được tốt vì vậy bác sĩ mới khuyên chỉ nên giữ lại một thai, có lẽ vì điều đó mà con rất nhiều năng lượng, tất cả năng lượng sống của các anh chị em khác dồn hết vào con. Mẹ con đi siêu âm chả lần nào thấy con nằm yên cả mà đều trong trạng thái nhảy tung trong bụng mẹ. Hai tuổi rưỡi con mới biết nói nhưng cũng đọc được chữ và số dù chẳng ai dạy cả. Đúng là một đứa trẻ đặc biệt như con cần được nuôi dưỡng ở một môi trường chuyên biệt thì sẽ phát huy hết được khả năng của con. Nhìn con rất thương nhiều lúc tôi ước giá mà con được lớn lên trong một gia đình đầm ấm bên cạnh cha và mẹ thì tốt biết mấy. Trông con lủi thủi với suy nghĩ mơ hồ nào đó rất tội nghiệp.

                Thành viên cuối cùng của nhóm chính là Anhxtanh. Con quả thực đặc biệt như chính cái tên của con vậy. Năm học lớp 6 con chạy hớt hải tìm cô giới thiệu với cô bộ ngôn ngữ riêng của con. Tôi nhìn vào cuốn sổ ghi chép nhỏ thì thấy một loạt các kí tự loằng ngoằng không hiểu gì, có phiên âm ra tiếng Việt hẳn hoi. Con còn viết mấy mẩu chuyện bằng ngôn ngữ riêng mà tôi nghĩ là dịch được quả là phải có tâm hồn đồng điệu lắm với con mới hiểu được. Từ cuối năm lớp 6 ngày nào thấy cô uống nước ngọt cu cậu lại chạy theo chỉ để nói một câu, thưa cô là cô đã quá béo rồi đấy! Thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời nhận xét: “Con thưa cô trên đời này con chỉ thấy hai người béo một là cô hai là mẹ con”. Và thật may mắn cho tôi là từ khi chị Đá Quý vào dạy văn lớp tôi thì tôi đã có đồng minh. Các con đều nói trông tôi và chị giống hệt nhau về kích cỡ. Sau mấy ngày chị Đá Quý nhận lớp chị gặp tôi rồi kể: “Em ạ thằng Anhxtanh lớp em mới hỏi chị là chị và em đánh nhau thì ai sẽ thắng”. Tôi phì cười, cu cậu đã có đối tượng tiếp theo. Tôi hỏi chị thế chị trả lời sao. Chị Đá Quý cười bảo: “Chị bảo nó là không ai thắng cả”. Tôi tò mò thế cu cậu có hỏi tiếp không chị. Chị kể cu cậu không chịu nhất định phải biết ai là người thắng thì chị nói với con:”Con biết vì sao không vì cô và cô chủ nhiệm con rất yêu quý nhau nên các cô không có đánh nhau”. Thế là cu cậu đành chịu thua. Nói về chuyện học tập của cu cậu thì có rất nhiều chuyện buồn cười. Con có năng khiếu đặc biệt môn Ngoại ngữ, năm nào con cũng vào đội tuyển Tiếng Anh và đi thi đều có giải. Đầu năm lớp 9 con được tuyển chọn vào đội tuyển học sinh giỏi Anh để đi thi cấp Quận. Chuyện chẳng có gì đáng nói đến một ngày chị Đảm đang dạy đội tuyển tiếng Anh gọi cho tôi rất khẩn khoản: “Em à em làm cách nào động viên Anhxtanh vào đội tuyển Anh giúp chị”. Khổ là con không chịu ở lại ôn đội tuyển, cô bảo con không ở lại học thì không thi được đâu thì cu cậu bảo cô ơi con cắn rơm cắn cỏ con lạy cô cho con ra khỏi đội tuyển Anh, con không cần đi thi đâu ạ. Chắc chị Đảm Đang phải sốc lắm, tính con vẫn là thế mà. Hôm sau giờ sinh hoạt lớp tôi dặn con nhớ đi học đội tuyển để cô và các bạn tự hào về con. Tôi giao luôn nhiệm vụ cho con dành giải về lớp. Cu cậu nằm vật ra sàn rú lên một tiếng đầy bi thương khiến cô và các bạn phải bật cười. Tôi hiểu tính con là thế, thực ra cu cậu chưa đi học thôi chứ chị Đảm Đang thực sự rất chăm và chiều học sinh. Buổi học nào của các con cũng được cô mua cho nào bánh, nào kẹo, sữa uống. Anhxtanh dần thích những buổi học sau giờ chính khóa nhờ vào những bữa ăn phụ chan chứa yêu thương mà cô Đảm Đang đã chuẩn bị cho con. Tôi rất phục sự chu đáo của chị Đảm Đang, biết tính con chị luôn phối hợp chặt chẽ cùng tôi thông báo kịp thời tới mẹ con để nhắc chị ngày con đi thi đội tuyển vì nếu không nhắc thì con sẽ nghỉ thi luôn. Quả thực là hôm đó tôi gọi điện để nhắc mẹ Anhxtanh là: “Chị ơi thứ bẩy này con thi đấy thì chị ngạc nhiên bảo tôi cô ơi Anhxtanh bảo chủ nhật mới thi mà cô”. Và đúng như dự đoán Anhxtanh đạt cao điểm nhất đội tuyển Anh của trường trong kì thi học sinh giỏi cấp Quận, con lại lọt vào vòng 3 cấp Quốc gia Toefl Junior với số điểm rất cao. Trước ngày con vinh dự lên nhận giải thưởng cô GIÁNG SINH vào nhắc con nhớ thứ hai tuần sau mặc quần áo chỉnh tề. Và ngày hôm đó tiếng loa trường vang lên: “Mời học sinh Anhxtanh lên nhận giải”. Tôi không biết giải thích sao với mọi người vì mẹ con gọi điện cho tôi nói rằng con ốm không đến trường được, hết tiết 1 con đến. Tôi cũng đã dự đoán trước được điều này rồi, con vốn không thích được mọi người chú ý.

                Đó là tất cả các thành viên trong nhóm “DẬY THÌ MUỘN” của lớp. Có một điều tuyệt vời của lớp tôi là các con với nhiều tính cách khác nhau nhưng các con lại rất tôn trọng nhau, coi sự hồn nhiên như một thứ gia vị cần thiết cho cuộc sống đầy lo toan và căng thẳng này. Mỗi con là một sắc màu tạo nên bức tranh hài hòa. Bốn tháng nữa các con sẽ ra trường, các con sẽ đi đến những chân trời mới, sẽ quen thầy cô và bạn bè mới nhưng những tình cảm chân thành tại lớp song ngữ 2 là có thật, sẽ còn mãi. 

    “CHUYẾN ĐÒ CẬP BẾN – HÀNH KHÁCH LÊN BỜ HẾT- NGƯỜI LÁI ĐÒ Ở LẠI CHÈO LÁI TIẾP CON THUYỀN SAU”

    Tạ Thị Thanh Lụa – Giáo viên chủ nhiệm THCS

    Bài viết liên quan
    Tư vấn online 0987.266.630