• HỆ THỐNG GIÁO DỤC CHẤT LƯỢNG CAO

      NGUYỄN BỈNH KHIÊM - CẦU GIẤY

      Trường Tiểu Học Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

      Trường THCS&THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

    Tin tức & sự kiện

    THAN ĐÁ HÓA KIM CƯƠNG

  • Thứ ba, 13:49 Ngày 09/07/2019
  • "Than đá hóa kim cương" là một trong số những câu chuyện của cô giáo Hoàng Diệu Thúy – Giáo viên chủ nhiệm THPT của trường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Câu chuyện truyền cảm hứng này xin được trích nguyên văn từ cuốn "Kỷ yếu 2018"  để gửi đến các con học sinh và các thầy cô giáo!

    Cô giáo Hoàng Diệu Thúy (thứ hai từ trái sang) trong lễ Tổng kết năm học 2018 - 2019

    Phương pháp giáo dục tốt nhất là biết yêu thương, tin tưởng! Triết lí giáo dục này tôi đã rút ra sau nhiều năm làm Giáo viên chủ nhiệm ở ngôi trường mơ ước - Nguyễn Bỉnh Khiêm - nơi tất cả học sinh đều được hạnh phúc, cùng tiến bước và không ai bị bỏ lại sau.

    Ta vẫn biết, giá trị than đá và kim cương là khoảng cách hơn 10 con số. Nhưng ta cũng biết, chúng có chung tính chất hóa học và cùng nguồn gốc các bon. Cái làm nên sự khác biệt của chúng nhiều người cho là ở sự quí thì hiếm. Than đá không hiếm, mà kim cương lại chẳng có nhiều. Điều ấy là dễ hiểu, nhưng theo tôi, bản chất của khác biệt là ở sự tinh khiết của kim cương sau quá trình thanh lọc của tự nhiên. Để than đá thành kim cương, tự nhiên cần có tới hàng triệu năm chưng cất kết đọng và thanh lọc. Còn trong lĩnh vực giáo dục để một "vỉa than đá" nhân cách thô nhám thành một "viên kim cương" phẩm hạnh long lanh không chỉ cần thời gian mà còn cần tới sự tâm huyết công phu của giáo viên, sự tự nhận thức của từng người học mà trong đó tình yêu thương của giáo viên chủ nhiệm của gia đình đóng vai trò chủ đạo.

    Đó là câu chuyện của tôi. Câu chuyện về học sinh Đoàn Thanh Trang lớp 11D6. Một câu chuyện về sự chuyển hóa kì diệu được Trang chia sẻ trong cuộc họp phụ huynh của lớp ngày 14/01/2018 vừa qua.

    “Chúng ta ai mà chẳng có một quá khứ, không có quá khứ thì làm sao có hiện tại? Nếu không có hôm qua thì làm sao có hôm nay. Song đôi khi với chúng ta, quá khứ là “Cơn ác mộng" kinh hoàng… Cơn ác mộng của con kéo dài suốt những năm tháng cấp 2…Thế nhưng, sau gần 2 năm học ở ngôi trường Nguyễn Bỉnh Khiêm thì nó đã hoàn toàn biến mất. Không phải phép màu trong cổ tích, người làm thay đổi cuộc đời con không phải nàng tiên mà là một cô giáo nghiêm khắc nhưng lại thật hiền - Cô giáo chủ nhiệm của con.

    Những năm cấp 2, con là một đứa trẻ ngỗ ngược, nghịch ngợm, luôn đầu trò phá thầy cô, trêu chọc bạn bè. Kết quả học tập và ý thức kỉ luật tệ hại đến mức trở thành “điểm đen” trên mọi “cung đường” mà con con bước chân qua. Mọi người ví con như than đá, tránh xa con vì: “chạm vào thì bẩn tay, không may còn rách tay chảy máu”… Giữa đám đông không có một người cảm thông, thấu hiểu, là thành viên trong lớp học nhưng lạc lõng không được coi trọng lắng nghe. Những mặc cảm ấy đã đẩy con vào sự nổi loạn. Con chả thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Sở thích quái dị của con đó chính là tranh cãi với các thầy cô giáo, cợt nhả láo xược với bạn bè,… càng chán nản, buồn tủi, con càng thích đi gây sự với mọi người. Đến năm lớp 8 có lẽ là thời gian mà con tụt dốc nhanh nhất, con tìm đến các thú vui như chất kích thích để quên đi. Đã có khi con muốn chối bỏ cuộc đời. Lúc đó con cảm nhận cuộc sống của con đã không còn ý nghĩa. Có những sáng thức dậy trong ngày, con chỉ muốn được thiếp ngủ vĩnh viễn…. Tất cả mọi thứ và mọi người đều quay lưng lại với con, thầy cô giáo không tin tưởng, bạn bè xa lánh, gia đình thì thất vọng và chính con còn ghét bỏ bản thân mình. Thế nhưng một ngày, lần đầu tiên con thấy được những giọt nước mắt lăn trên má của bố con, đến bây giờ con vẫn còn nhớ như in lời nghẹn ngào của bố: "Con đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của bố chưa, con đã bao giờ thấy có lỗi với bố mẹ chưa, còn bố cảm thấy có lỗi khi không dạy con ngoan ngoãn học giỏi được". Với ai đó có thể là một câu nói bình thường nhưng với con đó chính là câu nói khiến con nhận ra mình phải thay đổi… Và con đã cố gắng trong nỗ lực tuyệt vọng với hy vọng để không khiến cho bố thất vọng. Dẫu cố gắng, song đơn độc trong hành trình vượt lên chính mình, con không thể làm được những gì mong ước. Những năm cấp 2 khép lại. Con vẫn như một vỉa than đá đen đúa tối tăm. Không ai nhận ra ánh sáng của gương than trong đường hầm tăm tối. Con cần một môi trường để thay đổi. Bố đã chọn cho con ngôi trường Cấp 3 Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    Nhưng để ước mơ phi thường của bố mẹ không trở thành phi thực, con cần tới một cú hích. Mục đích đã xác định, nhưng khởi động thế nào và đến đích ra sao?? Tất cả còn quá mông lung. Để rồi một lần nữa con suýt rơi vào tuyệt vọng vì kì vọng của gia đình. Đúng lúc ấy, cánh cửa lớp học 10D6 Nguyễn Bỉnh Khiêm mở ra, và bàn tay của cô giáo chủ nhiệm Hoàng Diệu Thúy nắm lấy tay con. Con trở thành học sinh 10D6 Nguyễn Bỉnh Khiêm. Con không còn đơn độc!

    Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm khác hẳn với ngôi trường cấp 2 con từng học. Và tuyệt vời hơn cả là con đã gặp được người mà khiến con cảm thấy yêu quý hơn tất thẩy đó chính là cô giáo chủ nhiệm lớp con đang học tập và trưởng thành! Những ngày đầu lớp 10, chắc do thói quen cũ của thời cấp 2, con thích đi gây sự chia bè phái trong lớp. Và cô giáo chủ nhiệm của con đã biết. Ôi! làm gì có ai nghĩ, đi học được một tuần đã phải vào phòng cô chủ nhiệm để nói chuyện đâu. Đến giờ con vẫn không quên được cái buổi nói chuyện giữa hai cô trò hôm đó. Bước chân vào với tâm trạng của một tội đồ, sẵn sàng nổ tung để che đậy cảm giác xấu hổ, sợ hãi…. Nhưng khi bước chân ra khỏi phòng cô, con như tưởng mình có thể bay lên vì hạnh phúc hân hoan. Lần đầu tiên con đã cảm nhận thấm thía lòng yêu thương tin tưởng từ một cô giáo - mà là lúc con đang mắc lỗi!!! Chính cuộc nói chuyện đó, đã làm thay đổi cách sống cách nghĩ của con. Rất nhẹ nhàng, không một lời trách mắng, kết tội…. cô kể cho con về Than Đá và Kim Cương. Cô nói với con về việc phải tự nhận biết giá trị của mình, vì sự có mặt của ta trên đời là kết tinh của tình yêu thương của cha mẹ. Hơn cả Kim Cương, con luôn là báu vật mà mẹ cha trân quí. Hãy tỏa sáng và trân trọng giá trị của mình...."Cô cho con cảm giác an yên đến độ chính tự con nhận thấy lỗi lầm của mình.

    Mình phải sống như thế nào để bạn bè yêu quý

    Mình phải nói như thế nào để bạn bè lắng nghe.

    Mình phải làm như thế nào để được cô tin tưởng!

    Buổi nói chuyện với cô hôm đó là khởi đầu cho hành trình thay đổi bản thân của con. Suốt 2 năm qua, con luôn có cô đồng hành. Con đã trưởng thành, con đã lớn khôn. Cảm ơn cô, cô giáo của con!

    Thành công của bạn, có thể bắt đầu bằng những việc nhỏ nhặn, nếu như bạn biết nhận ra và nắm bắt kịp thời. Đôi khi chỉ là một lời động viên, nhắc nhở đúng lúc.Hạnh phúc biết bao, con có trong đời lời dạy của cha con và lời động viên của cô giáo con. Vịn vào hai điều đó, con đã đứng dậy sau những sai lầm vấp ngã, và trưởng thành. Con đã thay đổi để được là mình. Những người biết tới Đoàn Thanh Trang thời cấp 2 nổi loạn đã không khỏi kinh ngạc. Một vỉa than đá đen đúa hắc ám”, chạm vào lấm bẩn không cẩn thận rách tay”… nay đã tự thanh lọc với ước mong thành kim cương lấp lánh trong mắt gia đình, thầy cô, bạn bè.

    Từ những việc như thế, con đã được cô tin tưởng. Cô giao cho con chức lớp trưởng. Đã bao giờ con dám nghĩ mình được làm lớp trưởng đâu, vậy mà bây giờ con lại là lớp trưởng của cả một lớp. Lúc mới được nhận chức, con vui lắm, nhưng cũng không kém phần lo lắng. Vì con chẳng phải biết làm thế nào để hoàn thành tốt công việc cô giao. Thời gian đầu, rất nhiều khó khăn đến với con. Có những lúc, con tưởng như không thể vượt qua được. Những lúc đó, con luôn có sự hỗ trợ của cô chủ nhiệm. Cô không chỉ thấu cảm chia sẻ mà còn giúp con những phương pháp và cách thức điều hành lớp vô cùng hiệu quả. Lớp của chúng con ngày càng kết đoàn và tiến bộ. Con ngày trưởng thành trong vai trò lớp trưởng của một tập thể gắn kết yêu thương. Giờ con đã biết cách giải quyết các công việc, tổ chức sự kiện, chủ động lập kế hoạch cho những hoạt động chung của cả lớp, phát hiện khả năng của mỗi bạn, giúp từng thành viên đều được tỏa sáng và quan trọng hơn cả là cách giao tiếp và cách sống…. còn bố mẹ con thì càng ngày càng tự hào về con. Cha mẹ nói như đã tìm lại được đứa con đã mất của mình. Nhờ tình yêu thương của gia đình và thầy cô trường Nguyễn Bỉnh Khiêm con như được sinh ra lần thứ hai, Đoàn Thanh Trang của hôm nay

    Mọi thứ đã gần như hoàn hảo với con là như vậy, nhưng để sự hoàn hảo đó trở nên trọn vẹn đó chính là ngôi trường Nguyễn Bình Khiêm. Một ngôi trường luôn tạo mọi điều kiên cho học sinh để có thể phát triển bản thân, khẳng định sở trường, khơi dậy tiềm năng, chia sẻ những tâm tư, thực hiên mơ ước… Một ngôi trường hạnh phúc, không một ai bị bỏ qua bỏ quên…Tất cả tiến lên và không ai bị bỏ lại.

    Nếu ai đó có hỏi con: Hạnh phúc là gì? con xin trả lời: Hạnh phúc vì con được là học sinh Nguyễn Bỉnh Khiêm, nơi có các thày cô và nhất là người Giáo viên chủ nhiệm mà con yêu quí, nơi có bạn bè con, đặc biệt là các bạn 11D6 thân yêu...nơi con đã đổi thay để được là mình ngày hôm nay: Than đá hóa kim cương lóng lánh!”.

    Câu chuyện mà Đoàn Thanh Trang tự bạch trong buổi họp phụ huynh đã khiến cả phòng họp như lặng đi vì xúc động. Không ít các vị phụ huyng đã khóc. Và những giọt nước mắt hạnh phúc nhất là của chính người cha của Đoàn Thanh Trang.

    Than đá hóa kim cương! Đó không phải là điều không tưởng. Hãy yêu thương, hãy biết tin tưởng...phép màu sẽ xảy ra trong cuộc sống đời thường!!!

                                                                                                                                                                                                                                                Hà Nội, ngày 20 tháng 01 năm 2018

    Hoàng Diệu Thúy – Giáo viên chủ nhiệm THPT

    Bài viết liên quan
    Tư vấn online 0987.266.630