• HỆ THỐNG GIÁO DỤC CHẤT LƯỢNG CAO

      NGUYỄN BỈNH KHIÊM - CẦU GIẤY

      Trường Tiểu Học Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

      Trường THCS&THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm - Cầu Giấy

    Tin tức & sự kiện

    (TUỔI THANH XUÂN - 11D7) THANH XUÂN ẤY CÓ TÔI VÀ BẠN

  • Thứ sáu, 08:49 Ngày 05/07/2019
  • Cấp 3 có lẽ là khoảng thời gian chứa nhiều kỉ niệm đẹp nhất của tuổi học trò và cả cuộc đời mỗi con người. Ai đi đâu cũng nhớ về, ai xa là nhớ, ai gợi là vui! Những câu chuyện tuổi thanh xuân sẽ theo chúng ta mãi mãi và sẽ được cất giữ trong một ngăn trái tim đẹp đẽ nhất. "11D7 – ngôi nhà của tình yêu thương" đã, đang và vẫn sẽ tiếp tục xây đắp, lưu giữ những câu chuyện của một tập thể đoàn kết gắn bó qua những dòng tâm sự chân thành, cảm động của chính các con học sinh.

    Dưới đây là một câu chuyện trong cuốn kỉ yếu của lớp 11D7 xin được chia sẻ với các con học sinh, quý vị phụ huynh và các thầy cô giáo!

    "Phải, tôi không đỗ cấp ba, cũng trượt luôn cả nguyện vọng hai. Đối với người như tôi nghe hai chữ DÂN LẬP nó còn đáng sợ hơn cả việc hết tiền mua trà sữa size L full topping của Royal Tea. Đúng, chín năm học sinh giỏi chả có nghĩa lí gì để đánh đổi lấy vài con điểm cho việc thi đỗ vào cấp ba. Không đỗ cấp 3 đủ hiểu việc đấy làm cho bố mẹ tôi thất vọng thế nào. Ừ thì tôi cũng khóc, cũng định tuyệt thực với những mớ suy nghĩ vớ vẩn và bế tắc, nhưng vẫn còn một tia hi vọng là tôi có thể phúc khảo mà. Thế là ngay sáng hôm sau tôi đã đến trường cấp hai nộp đơn phúc khảo, bỏ luôn cả những kèo chầu chén với các bạn mà ở nhà chờ đợi tin phúc khảo. Đời mà, kết quả phúc khảo trên giấy trắng mực đen vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì. Cũng ngay trong sáng hôm ấy trong một trạng thái không mấy là vui vẻ tôi lết xác đến trường cấp ba dân lập, Đông Đô, Hoàng Cầu, Phan Huy Chú,... cuối cùng tôi vẫn chọn Nguyễn Bỉnh Khiêm. Tôi chỉ ấn tượng vì nó gần nhà, cũng chẳng mang một sự hứng thú về các cơ hội hay những điều lợi mà nhà trường nhắc tới. Hình ảnh về ngôi trường dân lập càng dấn sâu vào tâm hồn vốn ngây dại của tôi với đám học sinh ngỗ nghịch, thầy cô lạnh lùng  thờ ơ, và vô vàn những điều tồi tệ khác. Này thì những tấm bằng, những cơ hội rộng mở, cả một tình yêu tuổi mười bảy đáng nhớ đã lụi tàn và biến mất mãi mãi. Chả hiểu bản thân tôi sao lại có những suy nghĩ ngu xuẩn này khi tôi đã chấp nhận và gắn bó với D7 gần hai năm rồi. D7 để lại cả một thời thanh xuân đầy thương nhớ, vui cũng có, buồn cũng có, có cả những giọt nước mắt nóng hổi của sự tiếc nuối. Tôi chưa tưởng tượng được nếu không có D7 thì những năm tháng thanh xuân của tôi sẽ nhạt nhẽo như thế nào, chắc chỉ vùi đầu vào sách vở để vớt vát những tháng ngày không đỗ cấp ba.

    Thực ra lớp cũng không tệ như tôi nghĩ, chỉ là lần đầu học trong một môi trường ngoài công lập thì có đôi chút bỡ ngỡ. Ở đây đủ để diễn tả mọi trạng thái của thanh xuân, có những thứ đi cả đời bạn chỉ mong quay lại thời cấp ba. Nghe người ta nói cấp ba là khi ta tất bật sách vở, đúng là có nhưng trong mỗi một chút thời gian tôi và cả D7 cùng gắn bó với nhau qua những chặng đường khó khăn nhất mà không ngại những khó khăn phù phiếm xung quanh đó. Mặc dù cấp ba nó cũng chả phải hoàn hảo như trong mơ của tôi nhưng cũng đáng để dành ba năm nhớ về nó chứ nhỉ. Được chọn lại một năm cấp ba, tôi vẫn sẽ quyết định thêm một lần nữa chọn D7, nơi mà tình đoàn kết đặt lên hàng đầu, nơi có những nhóm bạn thân mà dẫu tìm kiếm cả đời cũng không có, nơi có cả một cô giáo chủ nhiệm hết sức than phiền vì lũ chúng tôi nhưng chưa từng có ý định bỏ mặc lại, nơi có một thứ tình yêu không toan tính vụ lợi vì những mục đích khác nhau, nơi có những mảnh nắng vụn vỡ trong kí ức, nơi có cả cơn mưa rào của sự nuối tiếc mang trong mình nỗi xót xa đến vô cùng. Những định kiến về trường cấp ba dân lập trong tôi hoàn toàn được thay đổi mà không phải nhờ một sự tác động sâu xa nào cả. Chính bản thân tôi ở hiện tại vẫn còn có thể trẻ con, ngốc nghếch, bồng bột vẫn còn chưa trưởng thành nhưng tâm hồn tôi đã kịp nhớ những sự non nớt nơi đây rồi. Tôi sợ thời gian trôi, vì thấm thoắt đã gần hết lớp mười một rồi, rồi mười hai rồi thi đại học, liệu còn ai nhớ về lớp D7 không? Chắc chắn là còn nhưng nó chỉ là những khoảng kỉ niệm mà ta mong muốn quay lại cũng không thực hiện đâu. Không chắc ngày chia tay cuối cùng tôi sẽ lưng chừng nước mắt nhưng một góc trong trái tim mỏng manh ấy vẫn chứa đựng cả một D7, xao xuyến từng nhịp đập."

    "Thanh xuân là một cơn mưa rào

    Cơn mưa rào ấy ta vẫn muốn tắm lại lần nữa"

                                                                                                       Lớp 11 D7

                                                                                                            2018-2019     

    Bài viết liên quan
    Tư vấn online 0987.266.630